• last year
Quay về 1990 tập 1
Transcript
00:00 Người đàn ông này quen thói cờ bạc nên đã thua hết tài sản trong nhà.
00:03 Kết quả vợ anh đã đưa cô con gái 3 tuổi đi nhảy sông Tự Vẫn,
00:06 nhìn thi thể lạnh cóng của vợ và con gái,
00:08 sợ Phạm hối hận không ngừng tát vào mặt mình, nhưng tất cả đã không kịp nữa.
00:11 Cái giá thảm khốc này đã khiến anh hoàn toàn tỉnh ngộ.
00:14 Anh thề rằng sau này không được chìm đắm trong trị lạc nữa.
00:16 Sau 10 năm nỗ lực sợ Phạm cũng đã có được một công ty cho riêng mình.
00:19 Hằng ngày đều có rất nhiều phụ nữ vây quanh muốn nhào vào lòng anh,
00:22 nhưng trái tim anh đến cuối vẫn chỉ có mỗi người vợ thu vũ.
00:30 nên đã liên thủ với tổng giám đốc trong công ty ra tay hãm hại anh.
00:33 Dù cho tính mạng đang ngàn cân treo sợi tóc,
00:35 trong đầu sợ Phạm vẫn chỉ nhớ đến vợ của mình.
00:38 Không ngờ rằng ngay sau đó anh đã tỉnh, anh hoài nghi nhìn khắp 4 phương,
00:41 bỗng phát hiện mình đã xuyên không về 10 năm trước.
00:43 Cũng chính là ngày vợ anh đưa con gái đi nhảy sông Tự Vẫn.
00:46 Vì để tránh bi kịch xảy ra lần nữa,
00:48 sợ Phạm đã ra sức chạy ra ngoài bờ sông,
00:50 nếu đã có thể được sống lại một lần nữa,
00:52 vậy thì anh nhất định sẽ bù đắp lại những nuối tiếc năm đó,
00:54 tuyệt đối không thể mất đi người quan trọng nhất một lần nữa.
00:57 May mắn là giây phút thu vũ và con gái sắp nhảy xuống sông,
01:00 anh cuối cùng đã xuất hiện kịp thời.
01:02 Thế nhưng khi nhìn thấy anh thu vũ lại sợ hãi và run dẩy,
01:04 cô vừa khóc vừa cảnh cáo anh đừng có lại gần mình,
01:07 nói xong cô liền muốn đưa con gái cùng nhau nhảy xuống.
01:09 Sợ Phạm thấy vậy lập tức quỳ xuống,
01:11 dùng hết sức lực không ngừng tát vào mặt mình,
01:13 hơn nửa anh thề rằng lần này mình nhất định sẽ thay đổi.
01:16 Lần trước bố cũng nói như vậy.
01:18 Sau khi nói xong bố lại đánh mẹ ngất đi.
01:22 Bố?
01:24 Trước đây bố chính là tên xuất sinh.
01:28 Bàn tay này đã từng đánh em,
01:32 bây giờ anh sẽ phế bàn tay này đi, đợi đã.
01:34 Cho dù bị sợ Phạm lừa gạt không biết bao nhiêu lần,
01:37 nhưng thu vũ vẫn mềm lòng đồng ý cho anh một cơ hội cuối cùng.
01:40 Lần này anh thật sự sẽ thay đổi sao?
01:42 Anh thề, nếu như sau này anh còn dám động vào sợi tóc nào của mẹ con em,
01:46 thì anh sẽ sống không bằng chết.
01:48 Tuyên Tuyên con có tin bố không?
01:50 Con tin.
01:53 Chỉ cần bố không bán Tuyên Tuyên đi,
01:56 như thế nào con cũng chịu.
01:58 Con có thể giúp bố mẹ làm việc.
02:01 Con sẽ tự mình giặt quần áo nấu cơm.
02:04 Không ngờ kiếp trước mình lại là người hèn hạ.
02:08 Hại con gái ruột của mình trở nên như vậy.
02:12 Tuy nhiên sau khi về nhà mọi chuyện lại không được xuân xẻ,
02:14 tất cả tiền trong nhà đã bị sợ Phạm trộn mất không còn một đồng nào.
02:18 Đến ngày cả thùng gạo cũng hết sạch một hạt cũng không còn.
02:20 Thấy thái độ của sợ Phạm thay đổi tróng mặt như vầy,
02:22 thu vũ quyết định đi tìm hàng xóm để vay gạo trước.
02:25 Trời ạ, không cho không cho, gạo lần trước mượn còn chưa trả mà lại đến mượn nữa.
02:29 Thím chưa nga, cháu xin thím đó.
02:33 Thím cho cháu mượn thêm 2 bát nữa đi, cháu nhận được lương là sẽ trả thím luôn.
02:37 Lương sao? Cô làm gì mà có lương chứ?
02:40 Người chồng suốt ngày ăn chơi rượu trè của cô đều ứng tiền lương tháng sau của cô ra nhậu hết rồi.
02:45 Anh sợ Phạm đã thay đổi rồi, anh ấy thể rằng sẽ không bao giờ hồ đồ nữa,
02:50 tháng sau sau nữa cháu nhất định sẽ trả lại thím.
02:52 Người xưa có câu giang sơn dễ đổi bản tính khó rời.
02:56 Chó thì làm sao có thể thay đổi bản tính thích ăn phân được chứ?
03:00 Nếu như nó mà thay đổi được trừ khi mặt trời mọc từ đằng tây.
03:03 Thím chưa nga, cháu xin thím đó.
03:06 Hãy giúp cháu với, một bát thôi là được, một bát thôi mà thím,
03:09 tháng sau sau nữa cháu nhất định sẽ trả lại cho thím ba bát.
03:12 Thù vụ à, có câu nói này hay lắm.
03:14 Đàn ông có tiền liền trở nên xấu xa.
03:16 Còn cháu ấy à?
03:18 Cháu xinh đẹp như vậy, muốn có tiền không cần đi tới công xưởng làm việc khổ cực đâu.
03:26 Ta sẽ kêu cháu trai của ta tìm cho cháu một công việc vừa nhẹ nhàng vừa kiếm được tiền.
03:29 Cháu thấy sao? Công việc kiếm tiền đó thím chừng hãy tự mình đi làm đi.
03:34 Chúng tôi không nhận nổi, đúng là không biết tốt xấu.
03:37 Có lòng tốt vậy mà không nhận ra, cho các người chết đói hết đi.
03:40 Này, thím trương, thím trương.
03:42 Đàn ông đã có vợ con.
03:44 Cơm ăn áo mặc là việc người đàn ông bọn anh nên làm.
03:47 Sau này cứ giao cho anh đi.
03:49 Nào.
04:02 Bình thường một người đều ăn như vậy sao? Bình thường không có rau muối đâu.
04:06 Ngon quá.
04:09 Nhìn cô con gái ngoan ngoãn hiểu chuyện, sở phàm đau đớn rơi nước mắt,
04:13 ngay lập tức hiểu được kiếp trước mình thật sự là một tên khốn nạn không phải là người.
04:17 Nếu như ông trời đã cho anh một cơ hội quay lại làm người,
04:19 anh liền thề trong lòng lần này nhất định sẽ kiếm thật nhiều tiền,
04:22 để vợ con được sống một cuộc sống tốt hơn.
04:24 Những năm 90 khắp nơi đều là cơ hội, khắp nơi đều là vàng bạc.
04:29 Lần này mình nhất định sẽ không để hai mẹ con thất vọng nữa.
04:31 Sáng sớm ngày hôm sau, sở phàm liền đến tìm anh em tốt của mình,
04:36 còn lên giọng nói rằng sẽ cùng cậu ta làm giàu, trở thành tỷ phú người người ngưỡng mộ trong thôn.
04:40 Nói xong hai người liền đi tới nhà của Ngô Lão Nhị.
04:43 Người chuyên thu mua đồ cũ sắt vụn, kiếp trước tất cả mọi người đều không ngờ rằng,
04:46 đống bát đĩa vỡ trong nhà của Ngô Lão Nhị lại có một chiếc đĩa thanh hoa của thời nhà thanh,
04:50 bị hai hào mình mua lại và bán được với giá 15 vạn.
04:53 Ngô Lão Nhị...
04:54 Ngô Lão Nhị đâu rồi?
04:56 Ngô Lão Nhị chắc là không ở nhà nữa rồi,
04:59 nhất định là lại đi giúp bà góa phụ họ Lý thông nước rồi.
05:01 Ngô Lão Nhị...
05:03 Ông có muốn lấy vợ không để tôi giới thiệu cho ông một người?
05:07 Vợ à?
05:09 Vợ đâu?
05:10 Ở đâu thế?
05:12 Không có vợ đâu.
05:15 Tôi với vợ tôi cãi lộn nên đã đập vỡ hết đĩa trong nhà rồi.
05:19 Nghe nói chỗ ông có rất nhiều, nên muốn tìm ông mua mấy cái.
05:22 Không bán.
05:23 Này Ngô Lão Nhị, ông đừng có không nể mặt như vậy.
05:25 Mấy cái đĩa sứt mẻ kia mà ông cho rằng nó là bảo bối ạ.
05:28 Đĩa của tôi là tổ tiên của tôi năm đó làm trong ngự thiện phòng cho Lão Phật gia truyền lại đó.
05:32 Nó đã từng được Hoàng thượng dùng qua hết đấy.
05:35 Này tôi không bán đâu.
05:37 Không bán.
05:38 Ngô Lão Nhị, ông đừng bốc phép nữa.
05:40 Ông có biết trước đây Hoàng thượng ăn cơm dùng cái gì không?
05:42 Đồ Hoàng thượng dùng đều là bát vàng bát bạc đĩa vàng đĩa ngọc đó.
05:45 Ai lại dùng thứ đồ sứt mẻ nhà ông chứ?
05:48 Này, anh Phàm. Trước đây Hoàng thượng ăn cơm đều dùng bát vàng bát bạc sao?
05:52 Chứ không phải bữa nào cũng ăn bánh mì kẹp thịt à?
05:56 Cái đấy ta thật sự chưa nhìn thấy bao giờ.
06:00 Hoàng thượng đó chỉ ăn mỗi thịt thôi.
06:02 Không có thêm gì khác.
06:04 Tạo nghiệp mà.
06:06 Bớt phí lời lại đi. Có bán hay không?
06:11 Bán.
06:12 Nhưng mà tôi muốn một chiếc đĩa một hào.
06:14 Cậu phải mua 10 chiếc.
06:17 À không, 20 chiếc.
06:19 Ông...
06:20 Một hào sao? Còn phải mua 20 chiếc nữa.
06:22 Ông đây là muốn ăn cướp hay gì?
06:24 Chốt, có điều phải cho tôi tự lựa.
06:26 Lựa đi.
06:27 [Nhạc]
06:52 Không đúng.
06:53 Sao không tìm được thấy gì?
06:55 Anh phàm ạc.
06:57 Không phải anh định đến đây giúp ngô lão nhị rửa đĩa đó chứ?
06:59 Này này, nói trước rồi đấy.
07:01 Rửa bát thì tôi không trả tiền cho đâu.
07:03 Ngô lão nhị, tất cả đĩa của chỗ ông đều ở đây hết rồi à?
07:09 Đều ở đây hết rồi.
07:10 À đúng rồi, dưới ấm nước của tôi còn có một chiếc nữa.
07:13 Tôi lấy qua cho cậu.
07:15 [Nhạc]
07:29 Trời ạ, thôi vậy.
07:30 Đều như nhau cả thôi.
07:32 Tôi lấy bữa mấy chiếc vậy?
07:33 Nào nhị phán, cầm lấy.
07:39 Này này, trả tiền trước đi.
07:45 Này, hai tệ, ông đếm xem.
07:47 Người trong thôn với nhau mà đếm làm gì chứ?
07:49 Cậu sao có thể đưa thiếu cho tôi được?
07:50 Đi thôi.
07:54 Người anh em lần sau còn muốn đĩa nữa thì cứ đến tìm tôi nhé.
08:04 Hai tên ngu rốt, vậy mà cũng dùng hai tệ mua lại đống đĩa sức nè.
08:10 [Nhạc]
08:15 Anh Phạm à, anh nói kiếm tiền chứ không phải là chỉ mua đống đĩa sức nè này đâu đúng không?
08:19 Sức nè sao?
08:20 Chiếc đĩa này ngày mai mang vào thành phố bán ít nhất cũng có giá bằng này này.
08:24 Mười tệ sao?
08:26 Không lẽ nào là một trăm tệ?
08:28 Nhân đôi một trăm lên nữa?
08:31 Đống đĩa sức nè này sao có thể một trăm nhân một trăm được?
08:36 Bằng đấy nhiều tiền lắm.
08:37 Một nhân năm bằng năm, hai nhân năm bằng mười, ba nhân năm bằng...
08:40 Một vạn.
08:42 Một vạn sao?
08:43 Trời ạ anh Phạm à, em không cố ý.
08:48 Không phải tất cả đều có giá một vạn đâu.
08:50 Chỉ có chiếc này mới có giá một vạn thôi.
08:52 May mà vẫn còn đó.
08:54 Trời ạ may quá vẫn còn nguyên.
08:57 Hôm nay không kịp nữa rồi.
08:58 Sáng sớm ngày mai em hãy đi mượn một chiếc xe, anh sẽ đưa em vào thành phố, quay về đợi đi.
09:03 Vâng, này, nhớ giữ bí mật đó.
09:05 Vâng.
09:06 Bước đi.
09:08 Bước đi.
09:09 Buông tôi ra, mau thả tôi ra, thả tôi ra mau.
09:11 Thù vũ.
09:12 Trường Tam Thủy.
09:18 Mau buông vợ tôi ra.
09:19 Ai trả, sở phàm ạt.
09:21 Nợ tiền không trả mà còn ở đây lên dọc.
09:23 Dám động tay với tôi sao?
09:25 Mau thả vợ tôi ra.
09:26 Tôi đếm đến bật.
09:28 Ba.
09:30 Nào đánh vào chỗ có máu này.
09:32 Nào đánh đi đánh đi.
09:33 Ngươi tưởng không dám thật ạt.
09:35 Đừng mà.
09:36 Nợ chúng tôi nhất định sẽ trả.
09:42 Tháng sau sau nữa tôi có tiền lương tôi nhất định sẽ trả lại các người.
09:44 Chồng của cô nợ chúng tôi hơn 200 triệu đó.
09:47 Chút tiền lương đó của cô sao trả như thế nào chứ?
09:49 Mỗi tháng chúng tôi sẽ trả một ít.
09:52 Trả dần dần nhất định sẽ trả được hết.
09:53 Chúng tôi cũng không phải mở quỹ tử thiện gì cả.
09:55 Một là trả tiền, hai là các anh đây sẽ đưa cô đi giúp hắn ta trả tiền.
09:59 Nếu không thì căn nhà này cũng được.
10:03 Bảy giờ tối ngày mai hãy đến đây lấy tiền.
10:05 Nếu không lấy được thì căn nhà này sẽ thuộc về ngươi.
10:07 Sở Phàm, em hãy tin anh.
10:10 Được thôi, đây là ngươi nói đấy nhé.
10:13 Ngày mai nếu như không trả được.
10:14 Vậy thì đừng trách các anh đây không khách khí.
10:17 Đi thôi.
10:19 Sở Phàm, anh khiến em thất vọng quá rồi.
10:27 Em bốn dĩ cho rằng anh đã thay đổi rồi.
10:30 Có thể đi tìm một công việc thật sự để nuôi gia đình.
10:33 Không ngờ trong lòng anh cân bản không có ngôi nhà này.
10:35 Anh...
10:38 Thù Vũ, em đi đâu vậy?
10:43 Em không đi lẽ nào đợi đến ngày mai bị đuổi ra khỏi nhà sao?
10:46 Đừng đi mà.
10:48 Buông em ra.
10:50 Mau buông em ra.
10:51 Anh không buông.
10:53 Cả đời này dù có nói gì đi nữa anh cũng không để cho em đi đâu.
10:55 Anh nói đi, tại sao anh lại không có tiền đồ như vậy?
11:01 Tại sao lại như vậy chứ?
11:03 Sao anh không để em đi chết luôn đi?
11:04 Thù Vũ, em hãy tin anh.
11:09 Cho anh thêm chút thời gian nữa thôi.
11:11 Chỉ một chút nữa thôi.
11:12 Anh sẽ không để mẹ con em phải chịu khổ nữa.
11:14 Sở Phàm, em thật sự không chống đỡ nổi nữa.
11:18 Em rất mệt, em thật sự rất mệt.
11:21 Hãy tin anh, chỉ cần thời gian một ngày nữa thôi.
11:24 Tất cả đều sẽ thay đổi hết.
11:26 Chúng ta bắt đầu lại từ đầu.
11:28 Sáng sớm ngày hôm sau, Sở Phàm liền đưa anh em tốt đi vào trong phố cổ trong thành phố.
11:33 Chuẩn bị bán chiếc đĩa đi.
11:34 Ông chủ lâm, ông hãy nhìn qua đi.
11:36 Không thể đánh giá người qua vẻ bên ngoài được.
11:38 Nhìn không ra cậu thanh niên này lại là một người thạo nghề như vậy.
11:41 Mời ông.
11:42 Minh.
11:45 Lò Nung.
11:47 Là những vật giá trị.
11:49 Mời hai người ngồi.
11:50 Ông chủ lâm, cảm thấy hàng như thế nào?
11:53 Đồ vật này không có vấn đề gì cả.
11:55 Cho tôi hỏi xuất xứ của món đồ này từ đâu thế?
11:57 Trời ạ, xuất xứ gì chứ?
11:59 Đây là ở thôn chúng tôi.
12:00 Xuất xứ Quang Minh Chính Đại,
12:03 tuyệt đối không phải là đồ mang ra để đấu giá.
12:05 Coi như anh em tôi nhặt được món hởi vậy.
12:07 Cậu thì có thể nhìn qua đi.
12:09 Không phải là đồ đồn.
12:10 Cậu có thể nhìn qua đi.
12:11 Cậu có thể nhìn qua đi.
12:13 Cậu có thể nhìn qua đi.
12:14 Cậu có thể nhìn qua đi.
12:16 Cậu có thể nhìn qua đi.
12:18 Cậu tìm được tôi nhất định là đã từng nghe nói đến tôi.
12:21 Không biết xưng hồ với cậu như thế nào?
12:23 Sợ phàm.
12:24 Cậu sợ à?
12:25 Không biết món đồ này cậu muốn bán với giá bao nhiêu?
12:28 Ông là người trong ngành,
12:29 ông cứ đưa ra một mức giá trước đi.
12:31 Này này, anh à.
12:38 Sao lại bỏ đi vậy?
12:39 Ông ấy nói bao nhiêu thế?
12:41 Cậu sợ à?
12:42 Năm nghìn tệ không ít đâu.
12:44 Này, anh à.
12:46 Năm nghìn.
12:46 Năm nghìn đó.
12:47 Đợi đã.
12:51 Sao thế?
12:53 Ông chủ lâm còn muốn giữ anh em tôi lại hay sao?
12:55 Hiểu lầm rồi.
12:58 Trả giá cao như vậy vẫn còn phải suy xét chứ.
13:00 Đừng vội đừng vội, chúng ta tiếp tục nói chuyện.
13:03 Không bằng, cậu sợ đây đưa ra một mức giá đi.
13:10 Năm vạn sao?
13:13 Không thể nào.
13:14 Món đồ này tôi đưa ra giá cao nhất là một vạn.
13:16 Bốn vạn.
13:17 Vậy một vạn năm đi, không thể nhiều hơn được nữa.
13:22 Ba vạn, một vạn năm, hai vạn năm, một vạn năm thôi.
13:25 Hai vạn, một vạn năm, hai vạn, một vạn năm, hai vạn, một vạn năm, một vạn năm, hai vạn.
13:31 Chốt đơn.
13:32 Trời ạ, ông chủ lâm, tôi nói một vạn năm là ngày nói hai vạn đó.
13:37 Các bảo trại của ông nhất ngôn cửu đình, không thể nói ra rồi coi như không có gì đâu.
13:42 Trời ạ, hai vạn thì hai vạn.
13:45 Cậu sợ, lần này cậu đúng là gài bấy tôi hơi nặng tay rồi đó.
13:49 Ông chủ lâm à, tôi không có gài ông đâu.
13:51 Lần này ông coi như nhặt được món đồ rẻ tiền.
13:54 Nhưng món đồ này qua mấy năm nữa ít nhất cũng bán được với giá gấp chục lần.
13:58 Kiếp trước nghe nói món đồ này được người ta mua lại ở chỗ ngô lão nhị với giá 15 vạn.
14:02 Bán nó đi trước 10 năm 2 vạn cũng coi như không lỗ.
14:06 Ai ra, suốt ngày chơi mấy món đồ này vậy mà hôm nay lại không nhìn ra được.
14:11 Cậu sợ tài năng bản lĩnh, tôi phục.
14:14 Người đâu, mau rút 2 vạn tiền mặt ra đây.
14:19 Cậu sợ, đếm đi.
14:23 Tất cả đều là của chúng tôi hết sao?
14:26 Đều là của các cậu hết đó.
14:29 Cả đời này em cũng chưa nhìn thấy nhiều tiền như vậy luôn.
14:35 Này, tỉnh táo lại đi, tỉnh lại.
14:39 Tỉnh lại đi.
14:40 Sao thế, đựng tiền vào.
14:42 Đây chỉ là bắt đầu thôi.
14:44 Sau này anh sẽ đưa chú em đi kiếm nhiều hơn.
14:47 Cậu sợ, sau này nếu như có món đồ nào tốt, cứ mang đến đây, giá cả không thành vấn đề.
14:51 Nhất định rồi.
14:52 Xin tạm biệt.
14:56 Lão lâm, ông giúp tôi chọn một món đồ tốt đi.
14:58 Người này là nhân vật có tiếng tâm.
15:00 Không ngờ lại gặp được ở đây.
15:01 Ngài là Ngài Lý, Lý trưởng sinh đúng không?
15:03 Ngài Lý, cậu thanh niên này không hiểu chuyện.
15:06 Dám xưng thẳng tên của ngài ra.
15:08 Cậu mau xin lỗi Ngài Lý mau lên.
15:10 Được rồi, cậu này, cậu từng gặp tôi rồi sao?
15:13 Sao lại biết được tên của tôi thế?
15:15 Kiếp trước trên báo trên TV đều là những tin tức về ông ta.
15:18 Lái xe đưa nữ thư ký đi ăn bing chi linh.
15:21 Kết quả không truyền tâm lái xe.
15:23 Chỉ biết hôn hit cô thư ký, không chú ý đến đoạn đường sạt lở phía trước.
15:27 Một xe hai mạng không nói làm gì, cả đời khôn ngoan đã bị hủy hoại trong chốc lát.
15:31 Cậu thanh niên à?
15:33 Cậu thanh niên, à bing chi linh, không phải, tôi chưa từng gặp qua Ngài Lý.
15:37 Vậy sao cậu lại biết tôi là ai?
15:40 Tôi ấy mà, biết chút càng khôn bát quái, phán đoán như thần.
15:44 Đời này chết hay gặp phúc, tôi đều có thể một lời là đoán ra được ngay.
15:48 Sao thế, cậu thấy tôi có vấn đề gì à?
15:51 Ngài đó, có vấn đề rất lớn.
15:54 Giữa chán và lông mày út khí ngưng tụ.
15:57 Còn mang theo một chút đào hoa, cho thấy rằng ông sắp gặp đại họa ngập đầu, chết trong tay phụ nữ.
16:01 Nói láo.
16:03 Ngài Lý à?
16:04 Cậu thanh niên này quá hồ đồ rồi, tôi lập tức đuổi cậu ta đi ngay.
16:07 Đi về, đi mau lên.
16:09 Nếu như ngày mai muốn quay về nhà làm tròn chữ hiếu, phải thật sạch sẽ vào.
16:13 Đừng đưa nữ thư ký gì đó cùng nhau ăn binh chi linh gì trong xe.
16:16 Làm một vài việc người yêu thích làm với nhau.
16:19 Cẩn thận ông trời nhìn không thận mắt.
16:22 Bị ông trời trừng phạt.
16:25 Tôi sống ở thôn Tiểu Nghĩa.
16:28 Nếu sợ thì hãy đến tìm tôi.
16:31 Lão lâm này, cậu thanh niên này có lai lịch như thế nào vậy?
16:34 Này, anh à.
16:35 Người lúc nãy là ai thế?
16:37 Sao ông chủ lâm lại sợ ông ta như vậy?
16:39 Người đó không đơn giản đâu.
16:41 Một bước đi thôi là đủ khiến huyện thị này đều phải run sợ.
16:45 Ông ấy là người kinh doanh.
16:47 Nhưng bố của ông ta là người có quyền.
16:49 Nhân vật tiếng tăm.
16:52 Thật vậy sao?
16:53 Nhưng sao anh lại dám chủ ông ta chứ?
16:55 Trời à, anh không phải là chủ, mà là cứu ông ta một mạng đó.
16:58 Cứ đợi đi.
17:00 Muộn nhất là tối ngày mai ông ấy nhất định sẽ đích thân đến cảm ơn anh.
17:04 Lên xe.
17:06 Đừng quên đấy nhé.
17:17 Buổi tối đưa vợ em đến nhà anh chia tiền.
17:19 Nhẹ nhàng thôi.
17:21 Sếp à, đến đâu rồi?
17:28 Sếp à?
17:32 Sếp?
17:33 Ngày sao vậy?
17:34 Nhìn phía trước đi.
17:36 Sạt lở rồi.
17:38 Ngày mai muốn về nhà làm tròn chữ hiếu, hãy thật sạch sẽ vào.
17:44 Đừng đưa nữ thư ký gì đó cùng nhau ăn binh chi linh gì trong xe.
17:48 Làm một vài việc người yêu thích làm với nhau.
17:50 Cẩn thận ông trời nhìn không thuận mắt.
17:53 Bị ông trời trừng phạt.
17:55 Trời à, sếp này.
17:58 Đường này bị sạt rồi chúng ta đổi đường là không phải là được rồi sao?
18:02 Hay là em giúp ngài thư giãn một chút?
18:04 Thư giãn cái đầu nhà cô, cô hãy động não chút đi.
18:07 Nếu như hai chúng ta thực sự làm chuyện gì đó trong xe,
18:10 ngộ nhỡ có gì sơ suất chúng ta sẽ bị trôn sống vào chiếc hố kia đó.
18:14 Không đến nỗi vậy chứ.
18:18 Quan trọng nhất là tối hôm qua mọi việc đã bị một người biết trước.
18:21 Ai mà đoán như thần thế.
18:24 Sở phàm.
18:30 Rốt của cậu là ai? Sao cậu lại biết con đường đó có vấn đề?
18:34 Ngài Lý ạ? Ngài là nhân vật có tiếng tâm.
18:37 Không lẽ lại đối xử với ân nhân cứu mạng mình như vậy?
18:40 Được, cậu sở là tôi không đúng.
18:44 Tôi xin lỗi cậu những gì không phải phép.
18:46 Cậu có yêu cầu gì cứ nói ra cho tôi biết.
18:48 Ở mảnh đất Giang Thành này không có chuyện gì là tôi không làm được.
18:52 Được.
18:53 Như vậy mới đúng chứ.
18:55 Thực ra chuyện này không có gì là hiếm lạ cả.
18:58 Mỗi người đều có một bí mật.
19:00 Ngài A-Art đã nhặt được một mạng về.
19:04 Thực ra là tôi cũng biết được một vài chuyện về Ngài thông qua các tờ báo.
19:07 Sau này một số chuyện Ngài sẽ làm, và cả những gì Ngài đã làm trước khi đi làm một số việc.
19:11 Tôi đã phân tích được ra một số yếu tố.
19:13 Những gì tôi đã làm trước khi đi tìm ông chủ lâm sao.
19:17 Trước khi Ngài đi tới đó, có phải là vừa mới vận động xong đúng không?
19:23 Trời ơi! Cậu sở đây đúng là thần mà.
19:27 Không biết cậu có muốn đến làm việc bên cạnh tôi không?
19:30 Trong ba năm tôi đảm bảo cậu sẽ lên như diều gặp gió.
19:34 Này! Con người tôi quen với việc dân dã rồi.
19:38 Không chịu nổi những điều khoản giang buộc đó đâu.
19:43 Vậy là cậu muốn tiền đúng không?
19:46 Coi như là muốn tiền đi.
19:50 Tôi cho cậu một trăm vạn.
19:52 Tôi không cần tiền của Ngài. Tôi còn muốn cho tiền Ngài nữa cơ.
19:56 Chỉ sao?
19:58 Cậu thanh niên! Tôi sợ lòng ham muốn của cậu quá lớn.
20:02 Sẽ hỏng chuyện đó.
20:03 Trời ạ! Ngài nghĩ nhiều rồi. Tôi đâu có cần tiền của Ngài.
20:07 Tôi chỉ là muốn Ngài giúp tôi lấy được sưởng thực phẩm.
20:11 Tập phim hôm nay tới đây thôi.
20:13 Các bạn hãy ấn theo dõi để đón chờ các tập tiếp theo nhé!

Recommended