• năm ngoái
Thời sinh viên, ngoại trừ chuyện tình với em thì về cơ bản cũng chả có gì đáng nói. Mình thì cũng bình thường như bao bạn khác. Sáng lết mông đi học. Trưa về có khi ăn cơm nhà mẹ nấu, có khi đi ăn cơm bụi với lũ bạn. Rồi chiều lại lê la quán Pes, hàng net. Nhà mình cũng có máy tính hẳn hoi. Cơ mà vẫn thích ra quán hơn cho nó có không khí.
Tua nhanh 2 năm đầu, câu chuyện của mình bắt đầu từ đầu năm 3. Hôm ấy đang ngồi trước cổng trà đá chém gió với lũ bạn. Mấy thằng vừa chém gió vừa tranh thủ soi mấy em năm nhất. Nói chung thì hồi đó gái đẹp cũng nhiều, mà mình lại chả thấy có ấn tượng gì. Nên không để tâm mấy. Bọn bạn thì cứ quay sang hỏi em này ngon không, em kia thế nào… mình chỉ ậm ừ. Thì bỗng dưng thằng bạn kéo tay mình, vừa kéo vừa chỉ về phía cổng. Đó là lần đầu tiên mình nhìn thấy em. Mình vẫn nhớ khá rõ, lúc ấy tóc em ngắn, dày, nhuộm màu hạt dẻ. Da trắng, mặt xinh, tướng tá khá là chuẩn.

Cứ như là tiếng sét ái tình vậy. Kể từ lần đầu nhìn thấy em, mình ăn không ngon, ngủ không yên. Lúc nào cũng nghĩ về em. Thế là lên kế hoạch xin số và tán tỉnh em. Hồi cấp 3 mình cũng có yêu đương lăng nhăng, nhưng chả đi đến đâu. Với cả hồi ấy mình trẻ trâu, tán em này em nọ chỉ để cho oai thôi, chứ thực ra cũng chả có ý gì (nếu thời đó biết truyenngontinh.net thì chắc cũng có một số chuyện). Nên cũng có chút kinh nghiệm. Tìm hiểu thì biết em tên là Quỳnh, sinh viên năm nhất… và quan trọng nhất là em chưa có người yêu. Cũng theo thông tin mình tìm hiểu được thì em hay đến quán XYZ uống cà phê mỗi tối thứ 6. Và thế là bắt đầu chiến dịch.

Tả sơ về mình, cao tầm 1m7, nặng 67 ký, có đi tập gym nên cũng không đến nỗi, mặt mũi bình thường. Hôm đó mình đến mấy giờ thì không nhớ rõ. Thấy em ngồi ở góc bàn mà mình đã đề cập đến trong phần trước. Em uống gì mình cũng chả nhớ nốt. Gọi 1 li cà phê đen và ngồi ở bàn cạnh em. Mình lôi con ip3 (mượn) ra nghịch. Ngồi nghịch 1 lát thì giả vờ khóa máy, không biết mở. Rồi lân la sang nhờ em giúp. Em nhìn mình rồi cười. Nụ cười ấy. Nụ cười đã khiến mình đắm say suốt hơn 2 năm trời. Mỗi lần em cười, mình lại ngồi thừ ra và ngắm em không biết chán. Đâu biết rằng 1 ngày, nụ cười ấy, sẽ không còn dành cho mình nữa.

– Bạn ơi, cái điện thoại này nó bị sao ấy, tự dưng màn hình đen thui, bạn biết dùng thì chỉ cho mình với.

– À, ip hả, mình biết sơ sơ, để mình giúp cho.

Thế rồi em cầm điện thoại, làm gì đó thì không rõ, vì lúc đó mình đang mải ngắm em. Em bấm bấm 1 hồi thì quay sang mình, thấy mình đang nhìn em chằm chằm thì đỏ mặt:

– Bạn nhìn gì mà ghê thế, mặt mình dính gì à?

– À không, tại bạn dễ thương quá nên…

– Xì, đây này, không biết dùng thì mua làm gì?

Vừa nói em vừa đưa điện thoại cho mình.

– Do mấy đứa bạn nó bảo dùng cái này tốt lắm nên mình mua về dùng thử.

– Thế cơ á, sang nhỉ.

– Cũng bình thường thôi, mình mua lại mà.

Ngồi chém gió linh tinh thì cũng xin được số với cả yahoo của em (hồi ấy cả em với mình chưa dùng facebook). Thế rồi mình và em tạm biệt nhau. Sau hôm đó thì mình và em ngày nào cũng nhắn t

Được khuyến cáo